Trang chủ / Bài viết phổ thông về Lý thuyết Sợi Năng lượng
Hạt vật chất không phải là ánh sáng, nhưng cả hai lại “trông giống sóng”. Khi cố đo đường đi, các vân giao thoa biến mất. Các photon vướng víu vẫn biến đổi đồng bộ dù ở rất xa nhau. Lý thuyết Sợi Năng lượng (EFT) đề xuất một thế giới quan sâu hơn: chân không là “biển năng lượng”, và lời giải nằm trong “địa hình” của biển ấy.
I. Ba thực tế quan sát
- Hạt và ánh sáng: Vì sao ngay cả khi phát từng hạt/photon một, hình ảnh “giống sóng” vẫn gần như y hệt?
- Hai khe: Không đo đường đi thì có vân; vừa đo đường đi, vân mất.
- Vướng víu lượng tử: Dù cách xa, số đo ở hai đầu vẫn tương quan rất cao.
Vật lý hiện đại tính được các kết quả ấy; Lý thuyết Sợi Năng lượng muốn giải thích vì sao lại như vậy. Câu trả lời: địa hình.
II. Thế giới quan sâu hơn
- Chân không là biển năng lượng: Một môi trường liên tục; có thể bị kéo căng như mặt trống; có thể được “chải thẳng” như tấm vải có sợi dọc sợi ngang; có đàn hồi nên bị kích thích sẽ nổi “sóng”.
- Địa hình: Biển này không có núi – thung lũng, mà có độ căng (quyết định cường độ) và vân hướng (quyết định phương hướng). Gộp lại thành địa hình của biển.
- Ánh sáng là làn dềnh: Một cụm dềnh lan xa, không có biên cứng nhưng đẩy năng lượng đi.
- Hạt là vòng nhỏ: Biển kết sợi thành vòng; “vừa quay vừa tiến” để giữ ổn định.
- Chuyển động khắc địa hình: Hạt và ánh sáng vừa đi vừa kéo biển, “sóng hóa” độ căng và vân hướng thành các hoa văn địa hình ở phía trước.
III. Vì sao hạt và ánh sáng có tính sóng giống hệt nhau?
Ví dụ “sóng nước” rất hay dùng, nhưng ở đó bản thân vật chất trải ra. Hạt và ánh sáng giống những “gói mang năng lượng” nhỏ gọn – u lồi nhỏ hay vòng nhỏ – nên không nhất thiết phải tự trải ra. Vậy cái gì trải ra?
Theo Lý thuyết Sợi Năng lượng, chính địa hình trải ra.
- Dù là ánh sáng hay hạt, khi di chuyển chúng kéo biển năng lượng theo và bày độ căng cùng vân hướng thành sóng địa hình ở phía trước.
- Tấm sóng địa hình này hướng dẫn quỹ đạo theo xác suất, nên ảnh trên màn thu là các vân giao thoa theo thống kê.
Mấu chốt: Trong cách nhìn này, hạt và ánh sáng không “lấp đầy không gian bằng một sóng liên tục”, mà đi kèm một sóng địa hình suốt lộ trình; “dáng vẻ giống sóng” là phép đo thống kê của dụng cụ trên sóng địa hình ấy.
IV. Vì sao ở hai khe “hễ nhìn là mất vân”?
Muốn biết “đi khe nào”, ta phải cắm cọc lên địa hình (đánh dấu, đặt chướng ngại) để đọc được đường đi.
Nhưng vừa cắm cọc, địa hình bị đổi: hai sóng địa hình ứng với hai đường bị phá vỡ hay viết lại, nên vân đương nhiên biến mất – vì vốn dĩ vân là đọc thống kê của sóng địa hình.
Ví dụ đời thường:
- Muốn chụp bức ảnh giao thoa nước đẹp, đừng cắm gậy xuống mặt hồ.
- Muốn biết “mỗi gợn từ đâu đến”, phải cắm gậy làm dấu – và chính các gậy ấy làm hỏng bức ảnh.
Mấu chốt: Vị trí và sóng địa hình không thể đồng thời đạt được một cách trọn vẹn.
V. Photon vướng víu có “truyền tin” qua khoảng cách không?
- Chung một bộ quy tắc: Hai chùm photon vướng víu sinh từ cùng nguồn, nhận bộ quy tắc sóng hóa có tương quan cao, rồi áp dụng cục bộ để sóng hóa địa hình (độ căng – vân hướng) tại vị trí của mình.
- Mỗi bên tự sóng hóa, thống kê đồng điệu: Dù cách nhau nhiều năm ánh sáng, mỗi bên tự hình thành địa hình theo cùng quy tắc, nên số đo ở hai đầu tương quan mạnh về thống kê.
- Không truyền tín hiệu: Không có “lưới ràng buộc toàn cục” giăng sẵn; cũng không có thông điệp nào được gửi. Thiết lập ở xa chỉ ảnh hưởng cách phân nhóm hậu nghiệm khi so số liệu, chứ không mang thông tin.
VI. Vì sao “xóa lượng tử” trong hai khe lại hiệu nghiệm?
Ghi đường đi trước, rồi tạo một cặp vướng víu phân về A/B: vân ở A biến mất.
Sau đó “xóa đường đi” ở B và phân nhóm dữ liệu theo kết quả B, sẽ thấy: trong mỗi nhóm tương ứng, vân ở A lại hiện; gộp hai nhóm, toàn cục lại trở về “không vân”.
Vì sao “xóa” có tác dụng?
- Ghi đường đi = đưa vào B hai bộ quy tắc sóng hóa khác nhau; phía trước hình thành hai sóng địa hình khác nhau; trộn vào nhau thì giảm tương phản vân.
- “Xóa” = chọn ở B phần dữ liệu cùng một bộ quy tắc, khi đó địa hình tương ứng ở A đồng nhất, vân hiện lại.
- Gộp lại = chồng hai thống kê sóng địa hình khác nhau, chúng triệt tiêu, tổng thể trở về “không vân”.
Kết lời và cửa ngõ nhập môn
Tóm lại: chân không là biển năng lượng – độ căng định cường độ, vân hướng định phương hướng. “Dáng sóng”, “hai khe nhìn là mất vân”, và “vướng víu đồng biến từ xa” đều là hệ quả của bản đồ địa hình bị chia sẻ hay bị viết lại. Mục tiêu của chúng tôi là giải thích nhiều hiện tượng hơn với ít giả định hơn, đồng thời đưa ra tiên đoán có thể bị bác bỏ.
Trang chính: energyfilament.org
Liên kết rút gọn: 1.tt
Hỗ trợ
Chúng tôi là một nhóm tự gây quỹ. Việc nghiên cứu vũ trụ là sứ mệnh cá nhân chứ không phải sở thích. Rất mong bạn theo dõi và chia sẻ bài viết này — một lần chia sẻ cũng quan trọng đối với sự phát triển của nền vật lý mới dựa trên Lý thuyết Sợi Năng lượng.
Bản quyền & Giấy phép (CC BY 4.0)
Bản quyền: trừ khi có ghi chú khác, bản quyền của “Energy Filament Theory” (văn bản, bảng biểu, minh họa, ký hiệu và công thức) thuộc về tác giả “Guanglin Tu”.
Giấy phép: tác phẩm này được phân phối theo giấy phép Creative Commons Ghi công 4.0 Quốc tế (CC BY 4.0). Được phép sao chép, phân phối lại, trích xuất, phỏng tác và chia sẻ lại cho mục đích thương mại hoặc phi thương mại với ghi công phù hợp.
Định dạng ghi công khuyến nghị: Tác giả: “Guanglin Tu”; Tác phẩm: “Energy Filament Theory”; Nguồn: energyfilament.org; Giấy phép: CC BY 4.0.
Phát hành lần đầu: 2025-11-11|Phiên bản hiện tại:v5.1
Liên kết giấy phép:https://creativecommons.org/licenses/by/4.0/